jeudi 7 février 2019

BLOG : 3 QUÊN - 4 CÓ - 5 PHẢI


Trương Thanh Long
Sưu tầm - Biên soạn - Bình Luận



3 QUÊN

Quên tuổi tác

Quên bệnh tật

Quên hận thù


Theo tôi, điều “3 quên” là để cho lòng mình thanh thản

- Lỡ đã già rồi, lỡ mang bệnh tật rồi thì hãy quên đi : “quên tuổi tác” và “quên bệnh tật”; 

- Hãy vui sống mỗi ngày bằng những công việc thường nhật có ích cho mình, cho những người thân yêu và cho đời… ; 

- "Quên hận thù" là điều rất khó, nhưng cũng sẽ dễ dàng hơn khi thực lòng mong muốn có sự thanh thản của tâm hồn.           

4 CÓ

nhà ở

bạn đời

bạn tri âm

sổ tiết kiệm


Còn điều “4 có” rất đời thường, dung dị và thiết thực.

- “Có nhà cửa” và “ có bạn đời” tức là có một gia đình yên ấm. Dù cho thế giới văn minh này có biến đổi thế nào thì gia đình vẫn là tế bào bền vững của xã hội, vẫn là nơi trú ẩn cuối cùng đáng tin cậy cho những tâm hồn cô đơn đang bị tai họa phủ phàng rượt đuổi.

- Không buồn gì bằng nổi buồn không có “bạn tri âm”, như “rượu ngon không có bạn hiền”. Sống trên đời ai cũng ít nhiều có bạn, nhưng bạn tri âm đồng cảm chia ngọt sẽ bùi với mình thì không phải người nào cũng có. Thiếu bạn tri âm, cuộc đời sẽ thiếu đi một mảng lớn.

- Cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, là phải có của ăn của để ở chừng mực thích hợp, tức là phải có “sổ tiết kiệm”, phải dành dụm, phòng khi lỡ vận, phải lo xa một chút…


PHẢI

Phải vận động

Phải hòa nhã, lịch sự

 Phải biết cười

Phải biết kể chuyện

Phải tự coi mình là người bình thường


Điều “5 phải” khuyên chúng ta thực hiện một phong cách sống lành mạnh và văn hóa.

- Trước hết, “phải vận động” vừa phải và bền bỉ. Khó nhất là duy trì được nết tập thể dục thường xuyên; tập kiểu gì cũng được, ít nhiều tùy theo sức, miễn là tập được đều đặn hàng ngày. Đó là cách tốt nhất để giữ cho thân thể được khỏe mạnh và tinh thần thoải mái. Còn thể thao thì tùy sở thích và tùy hoàn cảnh chứ không phải là nhất thiết.

- Thứ hai là phải “hòa nhã, lịch sự”. Đó là phong cách không thể thiếu được cho mỗi người cho dù ở cương vị nào và hoạt động trong lĩnh vực nào. Nét văn hoá ấy là của chung nhân loại, dân tộc nào cũng có bất kể ở trình độ văn minh nào. Người có văn hóa không hẳn là người có học thức cao.

- Thứ ba là “phải biết cười”. Biết cười có duyên không dễ. Không phải ai cũng ưa hài hước, và tính hài hước không phải có sẵn trong nhiều người. Những người dễ cười, cũng như là dễ khóc, thường là tốt bụng, những người có tính hài hước thường giàu lòng vị tha. Những người không ưa hài hước có lẽ không phải là những người có văn hóa cao. Hơn nữa, bạn có biết không, mỗi lần cười thì có tới mấy chục cơ trên mặt cùng hoạt động và làm ta sống thêm được ít phút. Vậy thì càng cần “phải biết cười”.

- Thứ tư là “phải biết kể chuyện”, tức là phải biết kể lại những điều mình biết một cách khúc chiết rõ ràng, biết diễn đạt ý mình một cách sáng sủa, nói rộng ra là phải biết cách giao lưu tư tưởng. Người biết kể chuyện luôn luôn đồng thời cũng là người biết lắng nghe, bởi có chịu khó lắng nghe mới có cái để mà kể lại và mới biết kể như thế nào cho thích hợp đối với người nghe mình.

- Sau hết và cũng là trước hết là “phải tự coi mình là người bình thường”. Người ở cương vị càng cao mà biết tự coi mình là người bình thường thì càng được kính trọng. Đối với một số người điều ấy không phải dễ dàng, bởi vì ngay một nhân viên cũng vẫn có thể ngạo mạn khinh người, coi mình là nhất thiên hạ, y hệt một giám đốc ưa phỉnh nịnh. Chúng ta vẫn thường nghe nói: “Cái khó nhất là biết dừng ở chỗ nào” và “cái cần biết trước hết là biết mình”. Người tự coi mình là người bình thường sẽ dễ “biết mình” và cũng dễ “biết dừng”.


Tôi hy vọng là đã hiểu và diễn đạt đúng được phần nào những ý tưởng sâu sắc và độc đáo của người xưa cũng như nay về phương châm sống.


Nhân dịp đầu năm Kỷ Hợi 2019, xin chúc các bạn theo đuổi ước mơ, biến công việc thành niềm vui, làm cho bản thân tiến bộ mỗi ngày. Danh phận, chức tước là niềm vui, nhưng vui vẻ sống tốt, sống khỏe mỗi ngày là đích đến.






Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire